Review cho mọi người mấy tác phẩm gần đây mình đọc nhé. kỹ nam có Quân Tuý Trần Hương, xuyên không, cung đấu có Phượng Vu Cửu Thiên, đệ nhất đạo văn có Khuynh Tẫn Thiên Hạ - Loạn Thế Phồn Hoa, H văn chắc là Mê Dương, Ô Mông Tiểu Yến, ngoài ra còn loat truyện Bà Chúa Thơ Nôm Hồ Xuân Hương ( chữ Hán: 胡春香, 1772 - 1822, hiện nay vẫn chưa rõ lai lịch) là một thi sĩ sống ở giai đoạn cuối thế kỷ XVIII và đầu thế kỷ XIX, mà hiện tại vẫn khiến nhiều học giả tranh cãi [1]. Năm 2021, bà cùng Nguyễn Đình Chiểu là hai nhà thơ của Phim được chuyển thể từ tiểu thuyết Mặc Hương Đồng Khứu Diễn Viên … #hàihước # Hài Hước # amreading # books # wattpad. Find this Pin and more on Trần Tình Lệnh by KVaan. Là một trong những dự án hiếm hoi trong năm 2017 của người đẹp Lưu Thi Thi, ban đầu, bộ phim truyền hình Túy Linh Lung được kỳ vọng sẽ chiếm đóng vị trí quán quân rating thay cho Sở Kiều Truyện.Thế nhưng, tác phẩm lại gặp bất lợi khi phải đối mặt với việc phim cổ trang bắt đầu có xu hướng bão hòa trên Giới thiệu: Thượng Hòa nam quán thảng hoặc lại vẳng ra một điệu ngâm, một hương rượu, một tiếng cười. Lý Mộ Tinh chỉ là một thương nhân thật thà, đôi ba bước tình cờ, rồi lòng vướng dây tơ, hương thơm đẫm áo, chẳng nhớ lối về. Người ta nói, người ấy khi xưa phong tình vạn loại, tuyệt đại phương hoa. cash. Mới đọc lại Quân túy trần hương – chắc là lần thứ 3. Không nhớ nổi đọc lần 1 là bao giờ, nhưng từ sau khi đọc thì khi nghĩ đến nam kỹ sẽ nghĩ đến Thượng Hương, và nếu như hình dung, nếu có ngày cần đến nam kỹ thì sẽ tìm Thượng Hương. Truyện kết thúc, về lý thuyết là HE, nhưng sao vẫn cảm giác như BE. Đoạn cuối dường như tác giả hơi sốt ruột mà đưa ra cách giải quyết vấn đề không được thỏa mãn lắm – chỉ một chiêu bài phong tước mà muốn át đi miệng lưỡi của cả thế gian? Một nam kỹ qua tay bao nhiêu người lại có thế chỉ hóa trang đôi chút mà không ai nhận ra nữa? Chỉ 1 người nhận ra, rồi nói ra, thì Thượng Hương sẽ tiếp tục sống trong phỉ nhổ, chí ít là coi thường, của những con buôn khác. Nói là chuyện BE vì thấy đến cuối chuyện Thượng Hương đã mất đi quá nhiều thứ mà nhận lại chẳng bao nhiêu. Từ một thần đồng tài hoa, đến mức làm cho Hoàng tử phải để mắt hẹn quyết đấu, lưu lạc vào lầu xanh hơn 10 năm trời, rồi cuối cùng được gì? Dù làm cho những kẻ hãm hại cả gia đình phải trả giá, nhưng cái giá phải trả ra cũng không nhỏ, mà chỉ là khiến chúng đấu đá lẫn nhau, không thể minh oan cho cả gia đình. Dẫu cho là người dân lập miếu thờ, nhưng sao tác giả không cho một đạo thánh chỉ để minh oan? Dù cho Thượng Hương chết trong lầu xanh ngay ở ngày đầu tiên thì người dân vẫn lập miếu thờ mà? Vậy 10 năm lưu lạc để được cái gì? Qua hết 10 năm lưu lạc, tài hoa chẳng biết mai một đến thế nào, nhưng tại sao tác giả lại đẩy ngay Thượng Hương vào một tương lai mờ mịt? Thật sự thấy mờ mịt. Làm con buôn. Và là đi buôn phấn bán hương. Đành là tác giả có thể nói Thượng Hương từ bỏ họ tên, tự từ mình ra khỏi dòng họ, để không làm xấu tổ tiên vì những gì mình đã từng làm, nhưng sao không thể viết cho Thượng Hương một tương lai khác, một tương lại mà người đọc cảm thấy Thượng Hương mong muốn hơn. Đọc đến cuối truyện, vẫn thấy những gì Thương Hương làm chỉ mang tính tạm bợ, không thấy sự vui vẻ, thỏa mãn, thậm chí còn không thấy sự thật tâm buông bỏ của Minh Hiên. Khi A Cửu kể chuyện cũ, vẫn là thấy Minh Hiên nhìn về xa xăm, dường như vẫn còn tràn đầy nuối tiếc, dường như Minh Hiên vẫn không yên tâm về hiện tại và tương lai của mình, vẫn chỉ là đến đâu hay đến đó, làm người đọc cũng cảm thấy ray rứt không yên, vẫn thấy một con người như vậy, được miêu tả là tài hoa như vây, phải có được một cái gì đó chứ??? Cả trong mối quan hệ với Lý Mộ Tinh cũng thấy dường như có một sự bấp bênh. Không phải vì Mộ Tinh không tốt, không phải vì Mộ Tinh không thật lòng, mà cứ cảm thấy Mộ Tinh không đủ mạnh, không đủ cường đại để đảm bảo một tương lai bình yên cho Minh Hiên. Thà là có chút thủ đoạn, bá đạo như Tống Lăng, sẽ có thể bảo vệ cho Minh Hiên, hoặc như Lam Thu, sẵn sàng hy sinh cả tính mạng mình để đòi lại chút công bằng cho Thượng Hương nhân tiện nói luôn, tình yêu của Lam Thu cũng thật khiến người ta cảm động. Người như Tống Lăng sẽ bất chấp thủ đoạn để bảo vệ, người như Lam Thu sẽ buông bỏ tất cả để cùng Thượng Hương đi đến nơi khác làm lại từ đâu. Mộ Tinh không chắc không làm được thế, nhưng những gì thể hiện trong truyện không tạo được sự yên tâm. Khi Tống Lăng nói “một trong hai người phải từ bỏ tất cả, chấp nhận làm nam sủng của người kia” thì cái người “từ bỏ tất cả” ấy hẳn sẽ là Minh Hiên. Một câu chuyện còn nhiều điểm vô lý, nhưng vẫn là một truyện đáng đọc vì nó đáng nh và đáng đọc lại. Chỉ là nó khiến người đọc cảm thấy day dứt không thôi, cảm thấy tiếc nuối cho nhân vật chính. Giá như, chỉ là giá như, có thể cho 10 năm lưu lạc đổi lấy một cái gì đáng giá hơn, giá như có thể cho một con người tài hoa như vậy có thể sống đàng hoàng hơn dưới ánh sáng, sử dụng tài hoa của mình để làm việc mình thật sự mong muốn, có thế nói cho đối thủ cũ mình có bao nhiêu tài, hoặc giá như có thể có một sự buông bỏ thật sự, ấy là khi bản thân nhân vật có thể yên tâm với tương lai, manh dạn sống tiếp, hoàn toàn buông bỏ quá khứ. Lần đầu đọc truyện này không biêt là bao lâu về trước – hẳn cũng là 4-6 năm, nhưng mỗi lần nghĩ đến Thượng Hương lại là một lần thấy nuối tiếc, nuối tiếc cho sự hoang phí một tài năng, cho sự bấp bênh của tương lai. Haizaaa, Thượng Hương chắc sẽ mãi như là một cái gợn trong tâm trí, để mỗi lần nghĩ tới là không kìm được mà lại thở dài. Haizaaa.

review quân túy trần hương